Followers

Sunday, December 20, 2020

Tại sao sau nhiều năm đi làm, tích luỹ được nhiều kinh nghiệm, người có năng lực sẽ ngày càng ít nói hơn?

Im lặng được coi là trưởng thành.


Có một câu hỏi kinh điển rằng: "Vì sao khi càng trưởng thành, chúng ta càng thích im lặng?" Đó là bởi vì trên đời, có một vài người không có gì để nói, có một vài lời không thể dễ dàng nói ra được.

Một người dù có thông minh đến đâu, cũng không thể tỏ tường hết sự đời. Một người dù có thông thái ra sao, cũng không thể hiểu được hết con người. Khi nhìn thấu một người thì chúng ta không cần phải vạch trần. Vì nói ra rồi, bạn cũng không thể thay đổi được gì.

Khi con người ngày càng im lặng, không phải là do vô cảm mà là do họ không còn cách nào khác. Ở trường hợp này, im lặng cũng được coi là trưởng thành.

(01)

Phiền não trên thế gian được chia làm hai nửa. Một nửa là do bận lòng chuyện sinh tồn. Nửa còn lại là do toan tính quá nhiều. Đôi lúc, bạn sẵn sàng hơn thua với người khác chỉ vì vài chuyện không đâu. Cũng có khi, chỉ vì vài câu nói nghe không lọt tai, bạn nổi trận lôi đình.

Sau khi xả hết những sự tiêu cực, tất cả những gì bạn nhận được chỉ là sự phiền não vô ích. Không phải tất cả mọi người đều xứng để bạn quan tâm. Không phải tất cả mọi chuyện đều đáng để bạn bận lòng. Có một vài người, bạn không thể tranh nổi với họ. Có một vài chuyện, bạn không cần phải tranh. Người hợp nhau ắt có duyên đi chung đường. Nếu như không hợp, chúng ta cũng chắng cần quá bận tâm.

Người không tin bạn sẽ chẳng bao giờ để ý đến suy nghĩ của bạn. Người chỉ nhìn vào kết quả sẽ không quan tâm đến cả quá trình bạn đã nỗ lực ra sao. Nếu bạn tranh cãi với người quen, bạn thắng thì cũng làm rạn nứt mối quan hệ. Còn nếu là với người lạ, bạn muốn tranh luận thắng thì cũng phải mất cả ngày, vì chắc chắn họ sẽ không nhượng bộ. Cuộc sống không phải là một cuộc thi tranh biện để làm cho mọi thứ phải rạch ròi đúng sai.

(02)

Một ngày, có biết bao nhiêu người đến và đi trong cuộc đời chúng ta. Chúng ta không cần phải miễn cưỡng qua lại với những người không tìm được tiếng nói chung. Với người không quen, bạn chỉ nên nói ra ba phần, giữ lại cho mình bảy phần. Với người không hiểu, bạn cần phải hạn chế nhiều lời.

Bạn sẽ không thể nào nói cho một con ếch ngồi đáy giếng nghe về biển khơi bao la. Bạn cũng không thể kể cho một loài côn trùng chỉ xuất hiện vào mùa hạ nghe về mùa đông băng giá. Giữa người với người, không có đúng và sai, chỉ có chuyện hợp hay không hợp.

Haruku Murakami từng nói: "Không phải tất cả mọi loài cá đều sống trong một vùng biển." Mỗi người luôn có những cơ hội riêng. Để rồi ai cũng có những nấc thang riêng trong cuộc đời.

"Nước trong thì không có cá

Người tốt quá thì không ai chơi"

Bạn càng rạch ròi và sòng phẳng, cuộc đời bạn càng ít có niềm vui. Có một số chuyện, bạn biết mà không nói, không phải vì bạn không quan tâm, mà là vì nói hay không thì cũng đâu có gì khác nhau. Nước sâu chảy không tiếng, người tĩnh ắt không nhiều lời.

Bạn đâu cần phải quan tâm đến hơn thua ở vài câu nói. Người trưởng thành là người không còn đi làm những chuyện vô bổ. Làm người cao minh là ở chỗ bạn có thể buông bỏ được gì, chứ không phải là bạn hiểu được bao nhiêu thứ.

(03)

Nước trong không phải vì không có tạp chất mà là vì nước biết lắng đọng. Bởi vì cho dù bẩn đến đâu, chỉ cần có thời gian lắng đọng, nước cũng trở nên thanh khiết. Chuyện của hôm nay cho dù có lớn đến đâu, qua ngày mai cũng sẽ trở thành chuyện nhỏ và nằm yên ở trong quá khứ.

Khi ở một mình cần giữ cho tâm trí ổn định. Ở chốn đông người, hãy biết cách giữ mồm giữ miệng. Sau này nghĩ lại, bạn sẽ phải thầm cảm ơn mình vì ngày trước đã im lặng. Hãy xem mỗi lần im lặng như một lần tu dưỡng bản thân và xoa dịu trái tim.

Buông xả để nhẹ lòng. Ngừng tranh cãi để ta có thể mỉm cười bình thản, để nhìn ngắm thế giới huyên náo bằng đôi mắt bình yên, và để trò chuyện với linh hồn mình bằng trái tim tĩnh lặng.

Sưu tầm!

0 comments: